Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Con đường mang tên tuyệt-vọng!


Nhiều lúc nghĩ không biết bản thân mình cố gắng vì điều gì trong khi đang khống chế cảm xúc của mình. Tôi đang nghĩ con đường 1 năm qua tôi đi, liệu đang đi đến nơi cuối cùng ánh sáng vô biên hay là đến tận cùng bóng tối.
Thiết nghĩ một năm qua, trái tim, và cả cơ thể tôi, hằng ngày vẫn đang gồng mình sống, gồng mình tồn tại và cả gồng mình lên hi-vọng, gồng mình lên tìm kiếm.
Hay là.....
Dừng lại tại đây, chọn con đường: hoặc là có tất cả hoặc là không có gì. Đem hết sức lực còn lại của cơ thể để chống lại một phần cơ thể.
Hay là....
Cứ chịu đựng, nó chỉ là một phần của cơ thể, hãy cố gắng lên, ngẩng mặt lên và đi,nén nỗi đau lại, rồi một ngày sẽ tìm được câu trả lời. Chỉ là thời gian chưa cho phép hạnh phúc.
Một năm qua, hi vọng cũng có, tuyệt vọng cũng nhiều. Trái tim và cơ thể nỗ lực sống rất nhiều. Có thứ rời xa mãi mãi, có thứ ra đi trong tận cùng nỗi đau, và có thứ chiến đấu trong tâm hồn khốn khó.
Bản thân đang sống, đang học để mang cuộc sống hạnh phúc, mang niềm tin chiến đấu với bệnh tật. Nhưng, giờ tôi đã hiểu, không phải khoa học sẽ làm được tất cả, mà có những thứ chỉ có thể khống chế một thời gian. Và tự - nhiên sẽ giận giữ bùng phát lại, con người lại sống trong nghiệt ngã.
Đó chính là con bệnh tồn tại trong cơ thể - sự tuyệt vọng đáng sợ.
Là nỗi đau thể xác, giằng xé từng sợi cơ, ảnh hưởng đến tinh thần.
Đó chính là những ngày tôi đang cố, cố để thay đổi cơ thể để sống. Cố để trở về chuần mực của một cơ thể sống hoàn chỉnh - chính là đang cố sửa lỗi sai của quá khứ. Bởi những ngày không đau đớn chính là những ngày tuyệt vời nhất - là sự hi vọng mong manh.